Tokyo tháng năm làm việc miệt mài
Lần đầu bạn đến một nơi xa lạ , bạn cảm giác thật thú vị , cảnh ở đây sao mà thơ mộng lãng mạn thế.
Thế nhưng sống ở đây một thời gian bạn sẽ quen với cảnh vật và rồi sẽ cảm thấy chán.Công việc cũng vậy mới đầu quá có nhiều điều để học . Mỗi ngày đi làm thật là thú vị , trải nghiệm 1 ngành nghề mới bạn phải tự bổ sung thêm kiến thức chuyên ngành của lĩnh vực đó . Nhưng khi quen việc và dần dần được giao nhiều việc hơn cuộc sống sẽ áp lực , căng thẳng hơn . Bạn dần dần mất đi cảm giác hứng thú ban đầu . Trong bạn sinh ra cảm xúc tiêu cực .. và rồi một ngày bạn lại bỏ việc tìm những cảm xúc mới lạ khác
Và rồi khi bước qua ngưỡng 30 tuổi , bạn mất phương hướng trong công việc .. chả biết mình phù hợp ngành nghề nào .. mình sẽ làm gì nếu nghĩ việc .. liệu công việc mới mình có gắn bó lâu dài hay lại bỏ... bạn lạc lối không biết đi về đâu . Làm gì .. đương nhiên với nhưng kinh nghiệm học được bạn không sợ bị thất nghiệp nhưng lại chẳng biết mình thích gì .. điều đó thật đáng sợ..
Đi theo một ông chủ tốt sẽ giúp bạn biết được nhiều điều trong cuộc sống ngoài công việc .. đi theo một người thầy có kinh nghiệm bạn sẽ học được cách làm sao để giải quyết vấn đề .. đối đầu với những rắc rối nảy sinh khi làm việc .
Nếu không sống ở nước ngoài làm sao bạn biết người ta làm việc như thế nào .. và khi về nước khi đã quen với cách làm việc ấy rồi thì cũng khó mà bỏ được
Nếu không sống ở nước ngoài thì sao thấy được sự phân biệt , đối xử của họ đối với một nước nghèo như ta.. điều mà ở trong nước chắc chẳng bao giờ thấy được ..
Ở Việt nam thì chắc mọi người ai cũng nghĩ “ làm ở nước ngoài chắc 1 năm kiếm được hơn may trăm triệu nhỉ” lương chắc hơn 50 củ 1 tháng . Sao chẳng ai hỏi “ làm ở đó mệt không ? Có bị phân biệt người nước ngoài .. hay không ? Đã là người làm công ăn lương thì ngành nghề nào cũng đuối và khổ cả.
Tóm lại. Chỉ cần một cuộc sống bình thường thôi ..
なんのために働くんだろう
働くことは楽しむためにある
働くことは幸せ(生きがい)を感じるためにある
働くことは自分が成長するためにある
人が生きると書いて「人生」
人が動くと書いて「働く」
働くことは生きることなんだ
生きることは働くことなんだ
Buổi trưa của dân công sở ở Tokyo.
Một ngày làm salaryman ở nhật..
8h sáng lên một chuyến tàu đầy người ở tokyo..không khác gì kẹt xe ở Việt Nam không còn một chỗ trống ..ngồi có 15 phút đi tàu mà đuối như con cá đuối rồi mặc dù chưa làm việc.
9h sáng tới công ty, bật máy tính lên check mail xem có gì không .. hy vọng thời gian trôi mau cho mau hết để ăn trưa.. hệ quả của việc nhảy cóc nhiều là mất hết động lực làm việc và cũng hết nhiệt huyết để bắt đầu lại từ đầu.
12h Lặng lẽ rời công ty ra ăn trưa .. ở đây cái gì cũng đắt đỏ ,mấy trăm ngàn một xuất cơm trưa.. đợi khoảng 15 phút xếp hàng mới được ăn khi bụng đã đói móc meo.
Thời gian nghĩ trưa có lẽ là thời gian thoải mái nhất trong ngày
13~ 14h: Khoảng thời gian này thật là cực hình buồn ngủ khủng khiếp mà hình như ở Nhật ko có văn hoá ngủ trưa gióng ở Việt Nam. Đúng là làm văn phòng mặc dù không dầm mưa dải nắng nhưng ở đâu cũng có cái này cái nọ , đi làm thì chả có chổ nào hoàn hảo cả được cái này thì mất cái kia .. khi bạn biết đủ thì coi như là hạnh phúc lắm rồi.
18h Lại leo lên con tàu chật ních người như lúc sáng . chả muốn lên mà cũng phải bò lên để về nhà . Nhìn người Nhật mặt mày đờ đẩn mới biết áp lực công việc ở đây thật lớn. Mọi người gần như bị vắt kiệt sức sau một ngày làm việc .
Có lẽ là công việc chọn bạn nên bạn phải cố gắng mỗi ngày thôi..vì cuộc sống không bao giờ dừng lại và những người bạn gặp trên đường đời dần dần sẽ phai nhạt theo thời gian..đến nổi cái tên cũng không nhớ rõ vì vậy hãy quý trọng những giây phút hiện tại .
Phố Shibuya